CSV thành đạt

Cựu sinh viên  »  CSV thành đạt


Ta chưa đủ lớn để vượt qua - CSV Khoa CNTT Dương Đăng Vinh

Ta chưa đủ lớn để vượt qua đó là lời nói của cựu sinh viên Dương Đăng Vinh Khoa Công nghệ thông tin.

Gặp Vinh vào một buổi chiều, vẫn vóc dáng ấy, con người ấy nhưng bây giờ đã trở thành một trong những giảng viên của một trường Đại học mà bao bạn trẻ ngày hôm nay đang ngày đêm mơ ước

Vinh kể! đã bước qua thời sinh viên cái thời mà cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc và còn luôn mặc cảm với bạn bè vì cái nghèo. Cái mà bao bạn trẻ quê Vinh đều muốn thoát khỏi nó. Thời đó sao khó khăn đến thế, tài chính eo hẹp nên Vinh lúc nào cũng bẻn lẻn và ngại ngùng.

Sau ngần ấy thời gian đi học và tìm kiếm nền tảng kiến thức để đảm bảo tương lai tươi sáng cho con đường học vấn và lập nghiệp nhằm tạo dựng một thành công bền vững, bản thân Vinh đã trải qua những năm tháng thăng trầm, vì hai vùng miền khác nhau nên khó khăn từ lời ăn tiếng nói cho đến cách ăn măc và đi lại, chưa tính đến việc cơm áo gạo tiền mà bố mẹ phải lo từng ngày,

Tuy tất cả sinh viên đều sống trên mãnh đất hình chử S nhưng mỗi vùng miền đều có những đặc trưng khác nhau nên tiếng nói đều khác nhau, gây ảnh hưởng không nhỏ đến với Vinh, ngày đó Vinh rất ngại khi mình muôn hỏi ai một đều gì đó thì phải nói lập đi lập lại bao nhiêu lần họ mới nhận ra câu nói, vì tiếng nói của Vinh là đặc trưng của người miền trung nhưng trường Vinh học lại thuộc khu vực phía nam, tiếng nói người miền trung tính chất đậm đà chất phát. Những khó khăn đó cũng chính những điều làm nên chất xúc tác thêm động lực cho Vinh.

Ngày tháng trôi qua tất cả đều phải vào một qũy đạo Vinh quen dần với cuộc sống và bắt kịp bài vở với bạn bè, cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi nhưng trong Vinh vẫn lo lắng cái khó khăn về tài chính khi ở quê nhà bố mẹ ngày đêm vất vã, thế là Vinh bắt đầu cuộc sống mưu sinh tự lập.

Thật lòng mà nói những ngày đầu bước chân vào trường để làm thủ tục nhập học, mình không biết chọn ngành gì, nghề gì nữa, chỉ nghĩ rằng sau này ra trường làm công việc gì nhè nhẹ, vừa sức với mình và đủ nuôi sống mình là được rồi. Khi đó, bản thân Vinh đi học để cho có, giống bạn giống bè, để bố mẹ, ông bà vui, chứ lúc đó chưa nghĩ đến tương lai gì cả. Và sau khi trải qua được một năm rưỡi học tập, mới nhận ra được niềm đam mê tiềm ẩn bên trong con người của mình, đó là: “được nói chuyện chia sẽ với nhiều người là mình vui” chính cái khoảng khắc ấy đã thôi thúc mãnh liệt, để vinh thực hiện niềm vui lớn hơn trong cuộc đời mình, cứ sau mỗi buổi học, vinh là đứa bước chân ra khỏi lớp đầu tiên, các bạn trong lớp cứ tưởng là Vinh về sớm, nhưng không phải đâu Vinh đi ra ngoài và chờ mọi người về hết, lúc đó Vinh chạy ngược lên lớp, và đứng trên bục giảng nói lại tất cả những gì thầy cô vừa dạy em lúc sáng, bắt chước từ điệu bộ, cử chỉ, và mỗi lần như vậy mình cảm thấy rất vui.

Có một sự thật chưa hề tiết lộ, sau khi chờ bạn bè thầy cô đã về hết thì là lúc lúc vinh đứng một mình trên lớp, thường là 10g50 đến 12g trưa hoặc 4g50 đến gần 6g tối, có nhiều bạn sinh viên thấy vậy chỉ vào vinh và nói khùng, rồi họ cười chê bai.

Nhưng bản thân vinh lúc đó thì lại nghĩ: tiếp tục làm đi. Và cứ sau mỗi buổi đứng trên lớp vinh vừa nói và vừa nghe trong lòng rất vui và cảm thấy thoải mái, cũng chính những tiết làm thầy giáo ngu ngơ đó mà đến hôm nay Vinh không thề quên được.

Đăng Vinh đứng hàng đầu tiên chụp hình cùng sinh viên kết thúc buổi hội thảo

Cảm ơn cuộc đời này đã mang em đến đây, một ngôi trường tuyệt vời, có đầy đủ cơ sở vật chất, thầy cô tận tụy chăm lo đến từng sinh viên, và luôn mong muốn các em trưởng thành hơn, giỏi hơn để có thể dìu đắt những thế hệ kế thừa và chăm lo cho cuộc sống của chính mình và xã hội.

Chúc Trường Đại Học Lạc Hồng có nhiều thành công hơn nữa

  


  • Địa chỉ: Số 10, Huỳnh Văn Nghệ, P. Bửu Long, Tp. Biên Hòa - Tỉnh Đồng Nai
  • Điện thoại: 0251 3952 778
  • Email: lachong@lhu.edu.vn
  • © 2023 Đại học Lạc Hồng
  353,212       1/724